Kinh Cửu Sắc Lộc

Đức Phật kể rằng:

"Thuở xưa Bồ-tát làm thân cửu sắc lộc. Lông của nai có chín màu sắc và cặp sừng trắng như tuyết. Nó thường ở tại ven bờ sông Hằng ăn cỏ, uống nước và cùng kết bạn với một con chim quạ.



Một ngày nọ, có một người sắp chết đuối bị cuốn trôi theo dòng nước chảy, chìm nổi lênh đênh và may mắn bám được một khúc gỗ.

Kẻ ấy ngước đầu lên và kêu trời rằng:

'Thần núi, thần cây và chư thiên long thần, tại sao không thương xót tôi?'

Khi nai nghe tiếng người kêu cứu, nó chạy vội đến bờ nước và bảo người sắp chết đuối rằng:

'Ông chớ sợ hãi. Ông có thể cưỡi trên lưng và nắm chặt vào sừng của tôi. Tôi sẽ vác ông lên bờ.'

[Khi đã lên tới bờ,] nai mệt mỏi kiệt sức.

Kẻ thoát chết đuối leo xuống, nhiễu quanh ba vòng, hướng về nai khấu đầu và thưa rằng:

'Tôi xin vì thần lộc mà làm nô tớ để hái cỏ và lấy nước.'

Nai nói rằng:

'Không cần làm thế! Ông hãy trở về đi. Như muốn báo ân thì chớ nói với kẻ khác là đã gặp tôi ở nơi này. Người đời rất tham muốn da và sừng của tôi nên sẽ đến đây giết hại.'

Sau đó kẻ thoát chết đuối vâng lời và từ biệt.



Lúc bấy giờ phu nhân của nhà vua trong nước ấy, ban đêm bà mộng thấy cửu sắc lộc. Trong lòng muốn có da và sừng của nó nên liền mượn cớ mắc bệnh và không chịu ngồi dậy.

Khi ấy vua hỏi phu nhân:

'Sao nàng không chịu ngồi dậy?'

Phu nhân đáp rằng:

'Tối qua thần thiếp nằm mơ thấy một con nai kỳ lạ. Lông của nó có chín màu sắc và cặp sừng trắng như tuyết. Thần thiếp muốn có được da của nó làm áo khoác và sừng của nó làm cán cây phất trần. Xin đại vương hãy đi bắt cho thần thiếp. Nếu đại vương không thể tìm được thì thần thiếp sẽ chết mất.'

Vua nói với phu nhân:

'Nàng hãy ngồi dậy. Trẫm làm vua của một nước mà không thể tìm được hay sao?'



Nhà vua liền ra thông cáo trong nước:

'Nếu ai có thể bắt được cửu sắc lộc thì sẽ cùng trẫm phân hưởng giang sơn, được ban cho chén vàng đựng đầy những hạt bạc vụn, và còn được ban cho chén bạc đựng đầy những hạt vàng vụn!'

Kẻ thoát chết đuối nghe chiếu chỉ trọng thưởng của nhà vua nên sanh lòng tà ác và thầm nghĩ:

'Nếu ta nói con nai này ở đâu thì sẽ được vinh hoa phú quý. Nai là loài thú vật, việc sống hay chết đâu có xá là chi?'

Rồi hắn liền nói với người truyền thông cáo rằng:

'Tôi biết cửu sắc lộc ở đâu.'

Người truyền thông cáo liền dẫn kẻ thoát chết đuối đến chỗ vua và tâu vua rằng:

'Khải bẩm đại vương! Người này biết cửu sắc lộc ở đâu.'

Nhà vua nghe xong liền rất vui mừng và nói với kẻ thoát chết đuối rằng:

'Nếu ngươi có thể mang da và sừng của nó đến đây, trẫm sẽ chia cho một nửa lãnh thổ.'

Khi ấy, trên mặt của kẻ thoát chết đuối liền sanh ra đầy mụn nhọt.

Kẻ thoát chết đuối tâu rằng:

'[Tâu đại vương!] Con nai này tuy là loài thú vật nhưng có uy thần lớn. Đại vương phải cho nhiều quân lính thì mới có thể bắt được.'



Nhà vua liền thống lãnh rất nhiều quân lính đi đến ven bờ sông Hằng.

Khi ấy, chú quạ ở trên cây đã từ xa trông thấy đoàn người của nhà vua đang tiến tới và nghĩ họ đến để giết bạn nai của mình, nên liền hô réo chú nai rằng:

'Thức dậy đi! Nhà vua đến bắt anh kìa!'

Nai do ngủ say nên chảy hay biết.

Chú quạ lại kêu:

'Bạn ơi, mau thức dậy đi! Nhà vua dẫn binh lính đến kìa!'

Thế nhưng nai vẫn còn chưa tỉnh giấc.

Khi đó chú quạ liền từ trên cây bay xuống và đậu ở đầu nai, rồi kêu lớn vào lỗ tai của nai rằng:

'Bạn ơn, hãy mau dậy! Quân lính của nhà vua đã trùng trùng bao vây anh!'

Khi ấy nai mới kinh hoàng tỉnh giấc. Nai liền nhìn khắp bốn phía mà chẳng có cách nào chạy thoát được. Thế nên nai liền rảo về hướng chiếc xe của nhà vua. Lúc đó, quân lính của nhà vua giương cung muốn bắn.

Nhà vua truyền lệnh:

'Đừng bắn con nai này! Nai này rất khác thường. Có phải là thiên thần chăng?'

Nai liền nói:

'Xin đừng bắn giết tôi! Tôi có ân với nước của ngài.'

Vua hỏi:

'Có ân gì?'

'Tôi đã từng cứu sống một người trong vương quốc của ngài.'

Lúc đó nai quỳ hai gối và lại hỏi nhà vua:

'Ai đã chỉ dẫn ngài là tôi ở đây?'

Nhà vua đáp:

'Chính là kẻ mặt mụn nhọt đang ở cạnh chiếc xe đó!'

Nai ngẩng đầu nhìn kẻ đó, rồi nước mắt rưng rưng tuôn rơi mà chẳng thể nào ngăn được.

'Thưa đại vương! Ngày trước kẻ đó bị cuốn trôi theo dòng nước chảy, chìm nổi lênh đênh và may mắn bám được một khúc gỗ.

Kẻ ấy ngước đầu lên và kêu trời rằng:

"Thần núi, thần cây và chư thiên long thần, tại sao không thương xót tôi?"

Tôi lúc đó chẳng hề tiếc tánh mạng của mình và đã liều chết vào trong nước vác người đó ra. Người đó đã thề là sẽ không chỉ ra nơi này. Kẻ ấy vong ân phụ nghĩa, bằng chi hãy mặc hắn ôm khúc gỗ để nước cuốn trôi.'

Khi nghe nai nói xong, nhà vua hổ thẹn và nói rằng:

'Dân của trẫm thật bất nghĩa.'

Nhà vua liền quát kẻ kia đến ba lần rằng:

'Tại sao? Tai sao ngươi thọ trọng ân của người khác nhưng trở lại muốn giết họ?'

Nhà vua liền thả cho nai đi và hạ lệnh trong nước rằng:

'Nếu có ai đuổi bắt con nai này thì trẫm sẽ tru di năm tộc của kẻ đó.'

Sau đó nhà vua hồi cung và nai trở về chốn cũ.



Kể từ ấy, có vài ngàn con nai ở trong nước đó đều đến vây quanh cửu sắc lộc để làm nơi nương tựa. Và mãi về sau, chúng không bị ai giết hại. Chúng cùng ăn cỏ uống nước và không xâm phạm rau lúa của người. Từ đó về sau, mưa gió thuận hòa, ngũ cốc chín rộ, dân chúng chẳng có bệnh tật, đất nước thái bình, trường thọ an khang."



Phật bảo các đệ tử rằng:

"Sự tu hành của Bồ-tát, tuy làm thú vật nhưng chẳng bỏ lòng từ. Dù làm người hay thú, họ đều tu tập Sáu Độ.

Phu nhân của nhà vua thuở đó, nay chính là Phu nhân Hảo Ái. Chim quạ thuở đó, nay chính là Thị giả Khánh Hỷ. Kẻ thoát chết đuối thuở đó, nay chính là Bhikṣu [bíc su] Thiên Thọ. Còn cửu sắc lộc thuở đó, là tiền thân của Ta đây vậy.

Bhikṣu Thiên Thọ đời đời có oán thù đối với Ta. Từ xưa Thị giả Khánh Hỷ đã có lòng tốt như thế nên sẽ đắc Đạo.

Bồ-tát đã trải qua gian khổ để tu hành An Nhẫn Độ như thế ấy."

Kinh Cửu Sắc Lộc


Dịch sang cổ văn: Thanh tín nam Chi Khiêm ở Thế Kỷ 3
Dịch sang tiếng Việt: Tại gia Bồ-tát giới Thanh tín nam Nguyên Thuận
Dịch nghĩa: 9/8/2015 ◊ Cập nhật: 7/4/2024

Cách đọc âm tiếng Phạn

Bhikṣu: bíc su
Đang dùng phương ngữ: BắcNam